Kính thưa Thầy, Trời Huế tháng 5 về ngập tràn hoa phượng đỏ, những con đường vẫn đan vòm xanh lá trên cao, từng chiếc lá phượng nhỏ dịu mềm bay bay theo làn gió sớm, tiếng ve gọi hè báo hiệu mùa hoa học trò, mùa của niềm vui nỗi nhớ và cũng là mùa của sự chia ly.
 
Hôm nay trời Huế như chùng xuống thấp, thật gần,thật gần  để nhìn thấy và lắng nghe nỗi niềm xót xa của những cô học trò trường Nữ hộ sinh quốc gia năm xưa về đây làm lễ tưởng nhớ Thầy.
 
Xin cho phép chúng em bày tỏ tấm lòng của người học trò cũ năm xưa gởi về Thầy và gia đình nơi đất khách.
 
Thầy kính yêu! Giờ này Thầy đang nghìn thu yên giấc mà chúng em cứ ngỡ như bước chân thầy vẫn còn in dấu nơi đây. Hình ảnh Thầy trong chiếc áo blouse trắng, vầng trán cao, đôi mắt sáng, giọng nói  rõ ràng cùng nụ cười hiền hòa luôn nở trên môi làm sao mà chúng em quên được.Quên làm sao được trong buổi chào cờ của những sáng thứ hai đầu tuần, Thầy đã ân cần dặn dò học sinh bao điều tâm niệm. Thời gian lặng lẽ trôi qua thầy trò bên nhau chia sẽ vui  buồn trong quảng đời học tập. Bao thế qua đi, lớp này đến lớp khác, thầy đã tận tình dạy dỗ, chỉ bảo cho học trò bao điều hay lẽ phải để lúc ra trường về nơi công tác sẳn sàng phục vụ nhân dân.
 
Thế rồi, việc gì đến sẽ đến Thầy và chúng em phải tạm biệt cách xa nhau theo vòng xoáy của cuộc đời.Chúng em mỗi người một hoàn cảnh, một cuộc sống, một phương trời và Thầy cũng không tránh khỏi vòng xoáy ấy.
 
Nhớ những ngày Thầy ra đi, ngôi nhà chung chúng em vẫn thường lui tới nhưng lại vắng bóng Thầy. Cảnh cũ vẫn còn đó nhưng người xưa đâu?. Tuy cách xa nhưng tâm thầy luôn hướng về cội nguồn và những học trò đang miệt mài lao động nơi chốn cũ. Chúng em nhớ Thầy lắm, Nhớ những lần Thầy đi visit với đám học trò vây quanh, những anh chàng sinh viên y khoa và nữ hộ sinh vội vàng ghi ghi chép chép những lời giảng bài  quý giá của Thầy vào quyển sổ tay mà có ngờ đâu này trở thành quý giá khi một mình một ngựa ở nơi công tác xa xôi không Thầy không bạn. Nhớ những tua trực cùng Thầy thức trắng đêm với những bà mẹ đớn đau  qua lần vượt cạn khó khăn. 

                Đàn ông đánh giặc có đôi
                Đàn bà đi đẻ mồ côi một mình

 Sự đơn độc một mình gánh chịu cơn đau của người phụ nữ lúc sinh con đã rèn nên đức tính dịu dàng chịu khó của các cô đỡ. Vì lúc này chỉ có người nữ hộ sinh là luôn túc trực bên cạnh các bà mẹ mới hiểu rõ và xoa dịu bớt cơn đau. Rồi những lúc hạnh phúc quá quên ăn mà vui mừng vì đã cứu được cả mẹ lẫn con suýt hiểm nguy đến tính mạng….Lời Thầy mãi mãi vẫn còn nơi đây nhưng lần này Thầy ra đi là nghìn thu vĩnh biệt Thầy ơi…
 
Nơi này cả trăm năm chưa một lần thay đổi. Người ta xây nhà mới nhưng chốn này vẫn in hằn bao dấu chân qua của Thầy và bao học trò mà Thầy đã hết lòng đào tao và cũng ở nơi đây  đã có biết bao em bé cất tiếng khóc chào đời dưới đôi bàn tay nâng đỡ của thầy và các học trò mến yêu nay đã trở thành giáo sư, tiến sĩ …, cảnh cũ còn đây sao Thầy nở bỏ ra đi.
 
Cho dù ở nơi đâu trên vạn nẽo đường đất nước, dù ở cương vị nào chúng em vẫn luôn nhớ lời Thầy dạy, vận dụng kiến thức Thầy trao để phục vụ cho đời với tấm lòng của một người lương y chân chính. Chúng em biết ơn Thầy. Thầy là người đặt viên gạch  đầu tiên  làm nền móng cho chúng em bước vào đời, biết yêu người yêu nghề. Toàn thể nữ hộ sinh cũ dưới mái trường xưa Huế, Sài gòn, Hà Nội ở ba Trung Nam Bắc và ở hải ngoại đều khóc Thầy khi Thầy vĩnh viễn ra đi.
 
Thật là hạnh phúc biết bao! Mặc dù hạnh phúc này chỉ là những giọt nước mắt rơi nhưng Thầy hãy nở nụ cười mãn nguyện vì thế hệ học trò của Thầy đã thành đạt đã sống có ích vun tay góp sức xây đời như ý nguyện của Thầy.
 
Dẫu biết rằng sinh ly tử biệt là lẽ của đất trời nhưng chúng em vẫn se sắt lòng khi hay tin dữ. Chúng em không còn có dịp để mong chờ Thầy trở về. Không kịp nữa Thầy ơi. Chuyến xe cuối cùng Thầy không trở về mà đã rẽ sang hướng khác. Không kịp nữa rồi.Đã khép lại một kiếp người, Thầy đã thanh thản ra đi để về bình yên bên Chúa. Thầy mất đi gia đình mất một người cha, đồng nghiệp mất một người bạn, học trò mất đi một người Thầy suốt đời tận tụy với nghề.
 
Thầy mất đi , bao nhiêu thế hệ học  trò tiếc thương vô hạn, có người không kịp về đây để dự lễ tưởng nhớ Thầy hôm nay.
 
Từ đây còn đâu được nghe giọng nói của Thầy, còn đâu được gặp lại thầy trong vòng tay ám áp nghĩa tình.
 
Trong giờ phút tưởng nhớ đến Thầy thật trang nghiêm và xúc động. Chúng em kính cẩn nghiêng mình trước linh hồn Thầy với lòng biết ơn và thương tiếc vô cùng.
 
Vĩnh biệt người Thầy kính yêu !
 
Thay mặt toàn thể chị em nữ hộ sinh khóa các khóa dưới mái trường xưa


PHẠM THỊ MINH CẦM 
VAM

 

Tin cùng chuyên mục